Anh, mình còn gì để nói với nhau không nhỉ, đôi khi em thấy mọi chuyện giữa 2 ta đã đặt dấu chấm hết nhưng cũng lắm lúc em có rất nhiều điều muốn nói với anh. Và nếu được gặp anh ngay bây giờ, em sẽ nói “em rất nhớ và vẫn còn yêu anh”…
Thường thì con trai các anh không giỏi nhớ những sự kiện nho nhỏ như con gái nên em biết chắc anh sẽ không trả lời được câu hỏi “Mình nói chuyện với nhau lần đầu tiên vào tháng mấy?”, anh không nhớ đâu, đúng không?!
Anh là người mà em đã thương, đã nhớ suốt nửa năm qua.
Anh là người đã nói với em rằng “dù chưa bao giờ gặp nhưng em đã chiếm 1 phần quan trọng trong suy nghĩ của anh”.
Anh là người khiến em bừng tỉnh khi em luôn giữ trong mình thái độ hời hợt với tình yêu.
Anh là người đầu tiên cho em cảm giác hạnh phúc.
Và, cũng chính anh là người khiến nước mắt em rơi rất rất nhiều…
Em biết tình yêu online khó mà trọn vẹn, khoảng cách gần 2000 km đã thúc em lại gần anh nhưng cũng chính nó đẩy em xa khỏi trái tim anh. Ngày đó em nghĩ cứ mỗi lần anh vào Sài Gòn, em sẽ được gặp anh vì anh vào đây thường xuyên mà, nhưng không, anh vào mà em chẳng muốn gặp. Tất cả chỉ vì em sợ, em sợ mọi thứ sẽ tan biến như giấc mơ, khoảng thời gian đó em không biết tình cảm mình dành cho anh là gì, em không biết mọi chuyện đang xảy ra là thế nào nên em đã chọn cách lánh mặt anh, em xin lỗi.
Tình yêu online trong thời buổi này người ta đã nghe, đã thấy rất nhiều; có đôi thành, có đôi tan, có đôi thành bạn bè thân thiết và có đôi thì chẳng là gì của nhau, như anh và em vậy. Em 21 tuổi, vốn sống chưa nhiều, suy nghĩ còn nông cạn, trái tim vẫn non nớt nhưng em đủ khôn lớn và nhận thức để hiểu đúng sai, phải trái, để biết thế nào là khổ đau, hạnh phúc trong cuộc sống và tình yêu, mà tình yêu online lại càng khiến em để tâm nhiều hơn. Ngày anh đến, em 20 tuổi, chưa yêu lần nào, chưa quen thân 1 bạn trai nào nhưng không vì thế mà em khát yêu đến điên dại rồi lao vào một cách mù quáng. Em đã rất đắn đo, em nghĩ về anh, về em, về tương lai, thậm chí em còn bắt mình không được liên lạc với anh 1 thời gian để xem tình cảm này của em là gì và cuối cùng trái tim em đã cất lời yêu anh…
Nhưng rồi mọi thứ chẳng kéo dài được quá nửa năm, bây giờ chỉ còn 1 mình em, em đã khóc, đã nhớ thương anh nhưng em biết phải làm sao? Em muốn ra Hà Nội, gặp anh, ôm anh rồi lại quay về với em của hơn nửa năm trước; em muốn xem anh như một giấc mơ, vậy thôi, vì em nghĩ mình không xứng đôi... Em xin lỗi…
Em biết mình ích kỉ, hèn nhát nhưng nếu dũng cảm hơn thì em sẽ làm được gì đây? Chính anh cũng nói rằng anh không biết phải làm sao với mối quan hệ này mà. Anh à, mình coi nhau như đây là kỉ niệm, vậy nhé! Nếu anh buồn thì hãy tâm sự với ai đó hay uống vài ly rượu, thậm chí là làm điều gì điên loạn một chút nhưng rồi thì hãy quay về với chính anh, em muốn anh phải luôn vui vẻ và hạnh phúc. Dù anh nói anh không buồn nếu em quên anh vì việc đó tốt cho em nhưng em biết trái tim anh không hẳn cảm thấy thế, anh vẫn chạnh lòng khi nghĩ đến em, anh vẫn nhớ những lần em nói nhớ anh, anh vẫn muốn nghe em nói yêu anh và anh vẫn còn muốn được ôm em dù chỉ 1 lần như anh từng nói...
Mà thôi, mình quên nhau đi, anh nhé! Em sắp quên được anh rồi đấy, anh cũng vậy đi!
Đây là vùa đấm vừa xoa
càng đọc càng nghĩ linh tinh